Truyền thuyết Dãy_núi_Sulaiman

Truyền thuyết về dãy núi Sulaiman là vùng đông Quetta (Pakistan) nhìn xuống vùng đồng bằng sông Ấn. Một trong các đỉnh cao nhất của nó là Takht-e-Sulaiman (tức là ngai vàng của Solomon/Sulaiman). Ibn Battuta (1304-?) gọi tên nó là Koh-i-Sulaiman. Người ta kể rằng Nhà tiên tri của Chúa [Allah], Hazrat Sulaiman (Alaihi Salaam) đã trèo lên ngọn núi này và ngắm nhìn trên vùng đất Nam Á, khi đó còn chìm ngập trong bóng tối - nhưng ông đã quay trở lại mà không đi xuống để tiến vào vùng biên giới mới này, và chỉ để lại ngọn núi mang tên ông (Từ Ibn Battuta). Một truyền thuyết khác nói rằng Solomon đã tạm nghỉ trên rìa ở phía dưới đỉnh núi để nhìn lần cuối về Ấn Độ, khi ông đưa cô dâu Ấn Độ tới Jerusalem. Một đền thờ Hồi giáo đánh dấu điểm này[4]. Nó cũng là điểm thu hút những người hành hương.

Al-Biruni (973-1048) viết về dãy núi này trong các hồi ký của ông như là các ngọn núi ranh giới phía tây của Nam Á và là quê hương của những người được gọi là người Afghan hay người Pashtun.